Sóng gió cuộc đời xô dạt tuổi xuân xanh
Bụi trần ai ố mờ bao nhân ảnh
Trở giấc giật mình nghe lòng thênh thang quá
Có lẽ ta đã già... Từng nhịp thở trôi qua.
Ta đã già từ manh áo, chén cơm
Từ những lo toan giữa bộn bề cuộc sống
Ta đã già bạn ơi, không níu nổi!
Khoảnh khắc thiếu thời chớp mắt đã rời xa...
Hai mươi năm, một góc đời hoa mộng
Bao khát khao rực cháy thuở nào
Lòng e ấp đôi lần muốn ngỏ
Rồi lại thôi... Trách thời ấy quá thơ ngây!
Rồi lại thôi, ta giấu mãi trong lòng
Miền ký ức hai mươi năm tìm lại
Một chút buồn, chút vui, chút hờn, chút dỗi
Chợt thấy ta nợ người một câu nói... Rồi lại thôi!

Tuyệt vời... Nhạc và Thơ hòa quyện vào nhau đưa ta về với "Miền ký ức" xa xăm của một thời mà mọi thứ không phải lúc nào cũng dùng tiền mua lại được. Ta không sống ở thời điểm này được nếu thiếu tiền, nhưng càng không thể thiếu "Ký ức" khi đã có tiền... Cảm ơn Ngọc Uyển đã nhắc chúng ta nhớ lại cái nơi mà vì cuộc sống tất bật đã bỏ quên. Cái nơi mà ai muốn cứ về, bảo đảm không tốn bất cứ khoản phí nào (Có luôn vé khứ hồi miễn phí 100% hi...). Chúc Ngọc Uyển ngày thêm thành công, sức khỏe, hạnh phúc!
Trả lờiXóaHQ.
Trả lờiXóaUyển ơi, sao lại thế!
Có lúc định làm một cái gì đó....rồi lại thôi.
Đôi khi định liều lĩnh một phen....rồi lại thôi
Nhớ một thời hoa mộng, luyến tiếc, muốn trở về...rồi lại thôi
yêu một người chăng....rồi lại thôi
Thay đổi một số phận...rồi lại thôi
Rồi lại thôi...ta giấu mãi trong lòng
Sao thế Uyển ơi!....Còn bao lâu nũa khi ta bạc đầu, tình cờ nhìn nhau, ngỡ ngàn nhìn nhau...để rồi còn gì nữa cho nhau....rồi lại thôi
bài thơ cùa U khiến Q thấy chùn bước trước những vật cản của cuộc đời, mang hơi thở của chôn thanh tịnh, một cảm giác của sự yên phận cố hữu trong mỗi con người.
Không! Khong thể cứ nghĩ ...rồi lại thôi.
Thương cha
Trả lờiXóaTặng Ngọc Uyển
Mẹ mất rồi em sống có mình cha
Mỗi tối cô đơn thấy cửa nhà trống vắng
Thằng em nhỏ cứ dang đầu ngoài nắng
Cha làm thay mẹ, lưng còng tóc trắng...xa xa!
Lấy chồng rồi lận đận bôn ba
Ngược xuôi mấy bận thăm cha
Đêm nghe mưa, nghe tiếng gà ngoài ngõ
Trở mình nghe tiếng cha ho...
Nụ cười ngoài mặt mà dạ buồn xo
Vất vả nhọc nhằn trăm mối đa đoan
Thời gian ăn mòn bao nét xuân son
Còn trông còn nhớ phút vui riêng mõi mòn
Vẫn mong một chút ân tình
Thời gian trả lại cho mình... nhiều hơn
và mong trả được nghĩa ơn
Tình cha sâu nặng còn hơn đất trời
Tháng 7/2013
Uyển có thể đăng bài này lên blog của mình nha
XóaUyển ơi, bạn có tâm sự gì chăng mà sao bài thơ cứ buồn man mác. Dường như bạn thấy bạn đã già , bất lực trước cuộc sống, chơi vơi nên bám víu vào kỷ niệm một thời thơ ngây để tìm vui. Ừ, "thôi" nhé bạn. Cái gì qua rồi thì cứ cho qua. Ngày xưa ta không ngỏ vì đó là chính ta. Nếu ngày xưa ta ngỏ thì có lẽ cuộc đời ta đã khác, không phải ta bây giờ. Bạn thốt lên "Ta đã già bạn ơi, không níu nỗi". Nhưng VH lại nghĩ ở độ tuổi của chúng ta là chưa phải đã già nhưng cũng không còn trẻ nữa. Chúng ta chỉ có lớn khôn hơn thôi và tình yêu với cuộc sống vẫn còn đó, bầu nhiệt huyết vẫn còn chảy rần rần trong tim. Có thể cuộc sống đôi lúc làm cho bạn cảm thấy mình bất lực rồi ngộ nhận, cho đó là tuổi già. Bạn ơi, bên ngoài bạn có vẽ chững chạc hơn nhưng tình cảm bên trong bạn vẫn nồng ấm lắm. Những câu chuyện mà bạn đưa lên blog mang đầy tính nhân văn và tình người sâu sắc. Điều đó chứng tỏ tâm của bạn vẫn đang hướng về một tình yêu hoàn mỹ. Bạn không già!
Trả lờiXóaNgày xưa tuy học cùng trường và biết nhau nhưng VH và Uyển chưa một lần trò chuyện. Không ngờ duyên số đưa đẩy để Uyển là bạn thân của vợ VH để cho chúng ta có cơ hội thân thiết hơn, để hôm nay có dịp ngồi đây tâm sự cùng bạn.
"Hai mươi năm, một góc đời hoa mộng" đã qua. Giờ nhìn lại đó như là một điểm nhấn tuyệt đẹp trong cuộc đời của mỗi chúng ta. Hãy xem như đó là "Một chút buồn, chút vui, chút hờn, chút dỗi" để cuộc sống thêm phần thi vị, chứ đừng luyến tiếc nó mà cứ cố níu kéo cho cuộc sống thêm nặng nề. Hãy xem như đó là một chút men làm cho ta thêm hưng phấn bước đi nhưng bước tự tin trên con đường mà ta đã chọn.
Thân. Vhùng
Cảm ơn V.Hùng vì những lời cảm nhận, xin đừng nghĩ giữa Thơ và cuộc sống gắn với nhau. Uyển viết vì muốn thỏa mãn mỗi khi vẩn vơ quay về kỷ niệm, không phải để than van về cuộc sống hiện tại. Hiện tại cuộc sống Uyển rất bình yên bên gia đình và những đứa con ngoan. Uyển rất hạnh phúc vì có những người bạn Quí cùng cảm thông và chia sẻ buồn vui trong cuộc sống. Cảm ơn các bạn nhiều lắm! Xin nhắc lại "Thơ" chỉ là viết cho vui lúc rỗi, không vướng tẹo nào ở hiện tại đâu... Hihi
Trả lờiXóa